HOÀNG YẾN
Tòa cho rằng người giúp việc đòi 10 triệu đồng tiền bồi thường tổn thất về mặt tinh thần, công khai xin lỗi tại địa phương là không hợp lý. Bà cũng chỉ yêu cầu bà C. cởi đồ ngoài chứ không biết bà C. không mặc đồ trong.
Theo đơn khởi kiện của bà C., cuối năm 2002, bà đến giúp việc cho gia đình bà D. Hai bên thỏa thuận nếu muốn cắt hợp đồng thì phải báo trước một tháng.
Mất trộm nên buộc ôsin cởi đồ…
Tháng 11- 2010, bà D. cho rằng bà trộm cắp tiền nên đã có hành động xúc phạm bà như chửi bới, lục đồ đạc, bắt cởi hết quần áo để kiểm tra và khóa cửa nhốt không cho ra ngoài. Tuy nhiên, công an xác định không có chứng cứ cho thấy bà ăn trộm nên không truy cứu. Ngay sau đó, bà D. đã đuổi việc bà.
Vì thế, bà khởi kiện yêu cầu bà D. phải bồi thường 19 triệu đồng bao gồm 9 triệu đồng tiền lương, trợ cấp thôi việc…; 10 triệu đồng tiền bồi thường tổn thất về mặt tinh thần do bị xúc phạm danh dự, nhân phẩm. Đồng thời, bà D. phải công khai xin lỗi bà tại địa phương.
Bà D. trình bày đúng là có nghi ngờ bà C. lấy trộm tiền nên mới dò hỏi. Bà C. đã tự cởi quần áo để bà kiểm tra. Tuy nhiên, lúc này bà cũng chỉ yêu cầu bà C. cởi đồ ngoài chứ không biết bà C. không mặc đồ trong. Sự việc diễn ra trong phòng và chỉ có hai người.
Mặt khác, sau khi làm việc tại cơ quan công an, bà C. về đã tự lấy đồ đạc rời khỏi nhà và nghỉ việc. Bà không đuổi việc mà bà C. tự chấm dứt hợp đồng. Do vậy, bà không đồng ý bồi thường cho bà C.
Tổn hại danh dự người khác
Xử sơ thẩm mới đây, TAND quận 11 (TP.HCM) cho rằng quá trình hòa giải và tại phiên tòa, phía bị đơn thỏa thuận sẽ trả cho nguyên đơn 1,4 triệu đồng lương tháng 11-2010 nên tòa ghi nhận… Tuy nhiên, không có cơ sở chấp nhận yêu cầu của bà C. đòi bà D. bồi thường do đơn phương chấm dứt hợp đồng lao động trái pháp luật mà không báo trước bởi bà C. đã tự ý nghỉ việc. Hơn nữa, quan hệ lao động giữa đôi bên là quan hệ giữa người giúp việc gia đình với người sử dụng lao động nên không thuộc trường hợp điều chỉnh của quy định này.
Còn việc bà C. đòi bồi thường tổn thất tinh thần 10 triệu đồng, HĐXX nhận định từ khi bị mất trộm đến nay, bà D. không có văn bản hay lời nói khẳng định bà C. lấy trộm. Bà D. báo với công an để truy tìm thủ phạm là việc làm bình thường không trái pháp luật. Công an mời các người liên quan đến làm việc là trách nhiệm của lực lượng này. Như vậy không thể cho rằng bà D. đã vu khống bà C.
Tuy nhiên, việc khám xét người, khám xét chỗ ở của công dân phải do cơ quan có thẩm quyền thực hiện theo trình tự do luật pháp quy định. Pháp luật không cho phép một công dân bình thường có quyền khám xét người, khám xét chỗ ở của người khác. Bà D. thể hiện rõ thái độ nghi ngờ bà C. lấy trộm, yêu cầu cho kiểm tra phòng, kiểm tra người thì rõ ràng đã gây tổn hại đến danh dự, nhân phẩm của bà C. Điều này pháp luật không cho phép, lỗi thuộc về bà D. Thế nhưng bà D. kiểm tra là có sự đồng ý của bà C., khi kiểm tra chỉ có mặt hai người nên mức độ tổn hại về mặt tinh thần đối với bà C. không lớn. Nguyên đơn đòi bồi thường 10 triệu đồng, công khai xin lỗi tại địa phương là không hợp lý. Vì lẽ đó, tòa chỉ chấp nhận một phần yêu cầu, buộc bị đơn bồi thường cho bà C. trên 1,3 triệu đồng (tương ứng với một tháng lương tối thiểu)…
Chỉ cơ quan có thẩm quyền mới được khám người
Pháp luật bảo vệ danh dự, nhân phẩm và uy tín cá nhân của công dân. Mọi hành vi xâm phạm đến danh dự, nhân phẩm của công dân đều bị xử lý theo quy định. Pháp luật nghiêm cấm việc thực hiện các hành vi xâm hại đến tính mạng, sức khỏe, danh dự, nhân phẩm, quyền tự do cá nhân và các quyền, lợi ích hợp pháp khác của tổ chức, cá nhân. Do đó, việc khám người chỉ được tiến hành khi có căn cứ để nhận định trong người đó có cất giữ công cụ, phương tiện phạm tội hoặc đồ vật, tài sản do phạm tội mà có. Việc khám người chỉ có thể do cơ quan có thẩm quyền tiến hành theo những thủ tục, trình tự chặt chẽ, không được tùy tiện…
Một thẩm phán Tòa Dân sự TAND TP.HCM
SOURCE: BÁO PHÁP LUẬT TPHCM
Trích dẫn từ: http://phapluattp.vn/2011042012154816p1063c1016/doi-boi-thuong-vi-bi-chu-bat-khoa-than.htm
Like this:
Like Loading...
Filed under: 7. TÌNH HUỐNG THỰC TIỄN, CÂU CHUYỆN PHÁP LUẬT | Leave a comment »